Tôi không có hỏi quá nhiều về chuyện của Mã Cửu. Cũng không hỏi quan tài của cha và các vị tổ tiên vì sao lại đặt ở bên trong sơn động. Tôi cũng không có đi hỏi, ông nội cũng không hề trả lời những vấn đề này.
Tôi biết, tất cả, đều sẽ có lúc lộ ra chân tướng.
Tôi xuống núi một mình, lúc này sắc trời cũng đã chiều tà, tôi bất giác bước chân nhanh hơn, đi về nhà của mình.
Bây giờ tuy rằng là mùa đông, nhưng mà trong núi này có đôi khi cũng sẽ xuất hiện những con dã thú đang cực kỳ đói bụng muốn ăn thịt người, chẳng hạn như sói, gấu chó, trong đó ở Đông Bắc có một con gấu chó bị mù là đáng sợ nhất.
Có người có lẽ sẽ nói vào mùa đông gấu mù không phải cũng cần đi ngủ đông sao, trên thực tế, bây giờ phạm vi hoạt động của con người trên núi rừng càng lúc càng lớn, chặt cây quá độ, rất nhiều gấu trước khi mùa đông đến cũng hoàn toàn không tìm được đủ đồ ăn, đương nhiên là sẽ không có cách nào ngủ đông được, sẽ chạy ra ngoài kiếm ăn thôi.
Còn có người nói, gấu mù sẽ không ăn thịt người, đặc biệt là người chết, cho nên rất nhiều người vào lúc gặp phải gấu mù sẽ ngã lăn ra đất giả chết, tránh được một kiếp.
Nhưng mà dựa theo sự hiểu biết của tôi, nguyên nhân khiến cho gấu đánh người bị thương bình thường sẽ có ba loại, một là bởi vì quá đói khát nên muốn ăn thịt người, hai là trả đòn bảo vệ lãnh địa, ba là vì muốn “chơi đùa” cùng với con người. Biện pháp của người lăn ra đất giả chết, chỉ có thể áp dụng vào tình huống thứ hai, gấu sẽ cảm thấy ngươi không còn uy hiếp được nó nữa, sẽ lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng mà lỡ như gặp được loại đầu tiên hoặc là loại thứ ba, vậy thì hành vi ngã lăn ra đất kia chẳng khác nào đi tự tử cả.
Phải biết là, một con gấu trưởng thành có thể nặng đến vài trăm kg, đứng thẳng cao đến hơn hai mét, sức lực của nó đủ để xé rách một người ra làm đôi, hoặc là dùng một tay đập bay người, trong truyền thuyết thì gấu mù rất thích liếm mặt người, còn thích ngồi lên trên người của người ta, thật ra có đôi khi nó xem đây chỉ là việc chơi đùa, nhưng mà ai chơi lại nó chứ? Đầu lưỡi liếm một cái là đi hết nửa bên mặt, đặt mông ngồi xuống là lòi ruột ra luôn, cái đó chính là liều mạng đó.
Cũng may, nơi này tuy còn cách chân núi một đoạn, nhưng mà đường đi tôi cũng coi như khá quen thuộc, cho nên một đường bình bình an an, cũng không có chuyện gì xảy ra, đừng nói là gấu mù, ngay cả một con nai ngốc cũng không gặp được đã đi đến chân núi về đến nhà.
Lúc này sắc trời đã tối đen hoàn toàn, tôi mở hàng rào trong nhà ra, đang đinh đi vào trong, đột nhiên nhìn thấy dưới cửa sổ nhà tôi hình như có một người đang nằm, đang dáo da dáo dác nhìn vào bên trong phòng.
Tôi vội vàng ngừng bước, tiến về phía trước quan sát, thân hình người này nhìn rất là mảnh mai, lung la lung lay, hơn nữa tóc xõa ngang vai, ghé vào bên cửa sổ không ngừng nhìn vào trong nhà, động thời còn nhẹ nhàng gõ cửa sổ.
Trong lòng tôi trầm xuống, nghĩ thầm cái tên này nhìn kiểu gì cũng thấy không giống người thường, nhìn sơ qua thì giống quỷ hơn, nhà tôi lại chẳng có ai, hắn ta gõ cửa nhà tôi làm cái quái gì chứ?
Vừa nghĩ đến đây, người nọ lại đột nhiên rón ra rón rén đi đến cửa, trong lòng tôi nói thầm, không lẽ là ăn trộm sa?
Bỏ đi, đừng đứng ở đây đoán mò nữa, mặc kệ hắn ta là người hay là quỷ hay là ăn trộm, đập cho một phát té ngã rồi tra hỏi là biết ngay.
- Nè! Đứa nào cứ lởn vởn ở đây mãi thế, đứng lại cho tôi!
Tôi hô to một tiếng, lập tức nhảy qua, cái tên không biết là người hay là quỷ kia run lên một cái, giống như là giật mình vậy, tôi bất chấp tất cả, vung tay lên chuẩn bị đánh.
- Ui, đợi đã đợi đã, người một nhà mà...
Hắn ta đột nhiên kêu lên, nghe có hơi quen tai, nhưng mà cũng đã không còn kịp nữa rồi, một cái tát này của tôi rơi xuống, trực tiếp đập cho hắn ta nằm sấp xuống đất, anh ta ngã bùm xuống đất, kêu ai da ai ui liên tục.
- Không xong, đánh người, mau tới đây, có ăn trộm kìa...
Không ngờ hắn ta còn rống cổ kêu lên.
- Biến còn bà nhà mày, mà mới là ăn trộm đó, mẹ bà nó đây là nhà của tao, mày...
Tôi túm cổ áo của anh ta, kéo anh đứng dậy, cái tên này vung tóc một cái, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, tôi lập tức ngơ ngác luôn.
Cái đệt, tôi biết tên này nha, là bạn học hồi cấp hai của tôi, là tên Vương béo hồi năm đó lên núi gặp Mã Cửu với tôi này!
Nhưng mà tôi vẫn nhìn hắn ta một lúc lâu mới dám xác định, không thể tưởng tượng được nói:
- Vương béo? Thật là thằng nhóc cậu à? Cái đệt, cậu, cậu sao lại ốm nhom như quỷ vậy....
Mặt người này đưa đám nói:
- Đúng vậy, thằng nhóc nhà cậu còn nhớ tôi à, coi như cậu còn có lương tâm, còn không phải sao, từ sau khi năm đó, tôi đã biến thành cái bộ dạng quỷ yêu này đây...
Không ngờ là hắn thật, tôi yên tâm, kéo hắn đi vào trong phòng, mở ra cái đèn điện mờ mờ kia, để hắn ngồi trên giường đất, hắn xoa xoa tay run rẩy nói:
- Nhà cậu lạnh thật đó...
Tôi bất đắc dĩ nói:
- Cậu đúng là nói nhảm mà, nhà tôi đã nửa năm trời không nhóm lửa rồi, ngày mùa đông cậu chờ lát đi...
Thật ra tôi cũng cảm thấy quá lạnh, đi từ trên núi xuống, trong giày gần như toàn nước là nước, lạnh như băng. Vì vậy vội vàng đi đến nhà sau, từ trong đám bụi rậm, tìm được một ít củi gỗ khô ráo nằm ở dưới cùng, ôm vào trong phòng, nhanh chóng đốt lửa, sau đó kéo Vương béo ngồi trước bếp lò sưởi ấm
Dần dần, độ ấm trong phòng tăng cao hơn, tôi không ngừng xoa xoa tay hỏi Vương béo:
- Nói thử coi, sao cậu lại chạy đến thôn của chúng tôi, mới có mấy năm không gặp thôi, sao mà lại biến thành như vậy rồi?
Vương béo, ặc, tạm thời cứ gọi như vậy đi, dù sao cũng không thể nhìn ngươi ta ốm đi thì gọi là Vương ốm được, hắn ta mặt ủ mày chê nói với tôi:
- Đây là do năm đó sau khi xảy ra chuyện, tôi bị hoảng sợ, cha tôi còn nói vẫn là ông Hàn đáng tin cậy, sau đó sợ tôi có bóng mà tâm lý, cho nên dứt khoát dọn luôn đến thôn nhà các cậu, sau nữa thì mấy năm nay cậu cũng biết đó, tôi cứ bệnh nặng bệnh nhẹ, đặc biệt là vào nữa năm này, càng lúc càng ốm... Đúng rồi, thật ra tôi muốn nói chuyện này với cậu, dạo gần đây nhà chúng tôi cứ luôn xảy ra chuyện, hôm nay nghe người trong thôn nói là hình như cậu đã về, cho nên tôi mới định đến tìm cậu...
Cái tên này nói năng lộn xộn, làm cho người ta nghe cũng mơ hồ, nhưng mà tôi vẫn còn nghe hiểu, hắn ta đến đây để nhờ tôi giúp đỡ.
- Nói thẳng đi, chuyện gì? Hai đứa mình dù sao cũng làm bạn họ mấy năm, cậu cũng đừng khách sáo với tôi... Nhưng mà cậu cột tóc lên cho đàng hoàng rồi hẵng nói được không, nhìn y hệt như mà, tôi cứ luôn muốn đập cậu...
Cái bộ dáng này của hắn ta thật sự làm người ta cảm thấy đau bi, giống như một tên nghiện ma túy vậy, Vương béo cười hắc hắc, duỗi tách tóc mái sang hai bên, cười nói:
- Cái này không phải rất ngầu sao, cậu nhìn xem tôi có giống Michael Jackson không?
- Tôi thấy cậu giống Michael Jissbon hơn... nói chuyện đàng hoàng coi!
Hắn lại nhếch miệng cười, lắc lắc tóc, rồi bắt đầu kể lại cho tôi nghe những chuyện mà nhà hắn gặp phải vài bữa nay.
Hắn nói, mấy tháng dạo gần đây, nhà của hắn cứ liên tục gặp sự cố, đầu tiên là mấy người lớn trong nhà không hiểu sao đều qua đời, chết không hề có chút dấu hiệu nào cả, hơn nữa trước đó cũng không hề mắc bệnh nặng gì. Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, ông nội của hắn cũng qua đời, sau đó là anh của hắn lại bị bệnh, hai bữa nay bệnh tình càng nặng hơn, ruột gan cồn cào, mọi người đều nói chỉ sợ là nhà bọn họ đụng chạm phải đại tiên nào rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách tìm xem, bằng không nhà của bọn họ sẽ càng lúc càng xui xẻo.
Vì vậy nhà bọn họ lập tức vội vàng đi khắp nơi tìm âm dương tiên sinh và đệ tử ra tay, muốn nhờ người ta về nhà nhìn thử xem, nhưng mà đi tìm vài người tài ba, lại không có ai có thể xem rõ, chỉ có một vị tiên sinh sau khi xem xét ngay tại chỗ xong rồi nói, nhà bọn họ đã đụng chạm đến tổ tiên, nhanh chóng đốt cho tổ tiên một chút tiền, thiêu một vài món đồ tốt qua đó, có lẽ còn có thể cứu chữa được.
Người nhà Vương béo sợ hãi, vì vậy lập tức cầu vị tiên sinh này chỉ cho cách phá giải, ai ngờ vị tiên sinh này lại nói, vị tiên ngồi xem xét của ông là một vị quỷ tiên, pháp lực có hạn, hơn nữa tổ tiên nhà bọn họ quá lợi hại, nó sợ không hàng được, tạm thời cứ theo cách của ông ta thử xem sao, hoặc là xin mời cao nhân khác.
Cứ như vậy, từ đây về sau rốt cuộc không còn ai dám lại xem chuyện nhà bọn họ nữa, mắt thấy anh của hắn bệnh càng lúc càng nặng, người nhà đều gấp muốn chết, Vương béo lại càng sợ hãi, lần này là anh hắn, vậy lần sau có phải là sẽ đến lượt của hắn không.
Vừa lúc hôm nay Vương béo nghe người ở trong thôn nói chuyện, nhìn thấy cửa nhà tôi mở ra, còn có dấu chân, hắn ta vội vã nhảy nhót chạy đên, bởi vì ở trong lòng hắn, ông nội của tôi chính là quyền uy, trong vài chục năm trước, ông nội tọa trấn ở chỗ này, trong thôn từ trước đến giờ chưa từng có chuyện này xảy ra, mọi người đều nói ông lão họ Hàn kia chính là thần tiên, chỉ cần có ông ở ma quỷ gì cũng không dám làm loạn.
Bây giờ tuy là ông nội không còn nữa, nhưng mà tôi đã trở về, Vương béo cho rằng tôi chắc chắn đã có được chân truyền của ông nội, cho nên lúc này mới muốn nhờ tôi đến nhà của hắn nhìn thử một lần xem sao.
Hắn ta vừa nói xong, tôi đương nhiên là cũng không thể từ chối được, tuy là những việc này đối với tôi mà nói thật ra cũng không phải là quá hiểu biết, hơn nữa bây giờ tôi rất muốn nắm chặt thời gian để nghiên cứu cái quyết chữ Sát của tầng thứ hai, nhưng mà nếu như Vương béo đã đến, tôi nghĩ một lúc vẫn quyết định đi theo hắn về xem sao, mặc kệ như thế nào thì đây cũng coi như coi như một bộ phận công việc của cấm kị sư.
Tôi tạm thời dập tắt lì lửa, chỉ chừa lại mấy thanh than củi, lại đơn giản dọn dẹp một chút, đổi giày mới, đang chuẩn bị cùng Vương béo xuất phát đi nhà hắn, nhưng đúng vào lúc này, không biết ở chỗ nào đó trong thôn, đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc thê lương.
Người Vương béo giật thót lên, sắc mặt soạt một cái lập tức thay đổi.
- Đó, đó hình như là nhà của tôi đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo